Eva Massies, từng là con gái của một gia đình quý tộc, hiện đang là hầu gái phục vụ trong nhà của một người quen trước đây. Ngay thời khắc tăm tối nhất của đời mình, cô đã gặp một chàng trai. Thái tử Edward, đẹp trai, mạnh mẽ, tỏa sáng, người hôn phu trước kia của cô“Tại sao nàng lại khóc?”Edward lo lắng hỏi khi ngài ấy chạm vào bàn chân bị thương của cô“…Thật xấu hổ. Hic-”Có lẽ là do giọng nói đầy trìu mến của ngài ấy. Một giọng nói đã bị kiềm nén trong suốt thời gian qua được thốt ra. Tệ hơn là, cả người cô ướt sũng, còn mang một đôi vớ cũ kỹ, đầy miếng vá, chân còn bị thương. Tất cả những điều này đều đáng xấu hổ“Nàng cảm thấy xấu hổ vì bị thương sao? Bàn chân nàng vẫn đẹp ngay cả như thế”Ngài ấy nói những lời ấy như thể đó là điều hiển nhiên“Không cần phải xấu hổ. Dù bất cứ lý do gì, nàng không làm điều gì sai cả, Eva”Ngài ấy xoa dịu nỗi sợ bằng cách gọi tên cô. Chỉ khi ngài ấy rời đi, cô mới nhận ra. Dù chỉ gặp nhau trong một khoảnh khắc, tên của ngài ấy đã được khắc sâu trong trái tim cô, đó là tình yêu đầu đời của cô.**Một lần nữa cô gặp lại Edward là khi cô đã trải qua khoảng thời gian khó khăn.Là khi cô đã đánh bại nhiều tiểu thư của gia đình quý tộc để trở thành thị nữ trong hoàng giaLà khi trái tim cô đã trở nên mạnh mẽ hơnLà khi cô không còn nghĩ về chàng trai ngày ấy nữa“Công việc của thị nữ hầu phòng là đảm bảo mọi thứ đều đầy đủ và cung cấp bất cứ thứ gì mà Điện hạ cần trước khi người ngủ. Vậy nên, nếu Người cần nắm tay thần, người có thể làm theo ý muốn của Người”“Ta đã bao giờ làm theo ý ta muốn trước mặt một người phụ nữ dù chỉ một lần chưa?”Giọng ngài ấy thật lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn so với trước đây. Ngài ấy giữ cô lại, đôi mắt trừng trừng của ngài ấy trông thật đáng sợ đối với cô.“Nếu ta biết nàng sẽ đến hoàng cung, ta sẽ không để nàng đi vào hôm đó.”Edward, áp sát mặt lại gần cô, nhỏ giọng cảnh báo,“Vì vậy, lần này, ta đã nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì theo ý ta muốn.”