Tôi đã trở thành một hầu nữ trong một trò chơi kinh dị.
Một cách bất đắc dĩ, tôi đã vô tình bị mắc kẹt trong một tòa dinh thự rộng lớn cùng với nam chính, người đang cố gắng trốn thoát khỏi nơi này. Tại đây, nhiệm vụ của tôi chính là đưa ra những hình phạt hoặc vào vai trò hướng dẫn cho nam chính. Ban đầu thì, tôi cũng chỉ có ý định là sẽ làm cho qua loa cho đến khi anh ta hoàn thành trò chơi mà thôi.
“Chỉ cần ta có thể thoát khỏi nơi này, thì ta nhất định sẽ trả lại đủ mọi thứ mà cô đã làm với ta.”
Nam chính đã quá ồn ào rồi. Thế nên, để có thể hoàn tất mọi chuyện một cách thật nhanh chóng, thì tôi đã quyết định là sẽ giúp anh ta trốn thoát một phen.
“Hãy ăn thứ này đi, Dietrich.”
“Đây chính là thuốc đấy. Bôi nó vào thì sẽ mau chóng lành vết thương thôi.”
“Manh mối để có thể trốn thoát lần này đang ở đằng kia kìa…”
Tôi đã cho anh ta ăn uống đầy đủ và no nê để anh ta còn có sức cho lần chơi tiếp theo, và còn đưa thuốc khi anh ta bị thương để anh ta có thể hoàn thành trò chơi một cách nhanh chóng hơn, thậm chí tôi còn đưa ra gợi ý một cách công khai về các câu đố cho anh ta.
Quá tốt rồi, giờ thì anh ta đã có thể ra khỏi nơi này được rồi đúng chứ?
Ấy thế mà.
“Để xem nào, ta cũng không chắc lắm về câu trả lời cho câu này nữa.”
Tên này chẳng phải là rất thông minh sao, tại sao giờ anh ta lại nói như thế?
…Nam chính hoàn toàn không có ý định sẽ rời khỏi tòa dinh thự này.
“Nếu như anh không chịu rời khỏi nơi này, thì tôi sẽ đi.”
Tôi bực mình hét lớn vào mặc anh ta trong sự bực tức và khó chịu, và chỉ muốn cái bộ mặt thảm hại đó của anh ta biến đi trong khuất mắt tôi.
“Cô thực sự nghĩ rằng đây là nơi mà cô có thể dễ dàng trốn thoát khỏi sao?”
Vừa dứt lời, đột nhiên ánh mắt anh ta trở nên tối sầm lại.
“Để ta nói rõ cho cô biết, ta hoàn toàn không có ý định sẽ rời khỏi đây.”
“Cái gì?”
“Và cô cũng không được phép rời khỏi đây dù chỉ là nữa bước.”
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này?